Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Úc

[MINH HUỆ 24-10-2024]

Tôi đã tham gia nền tảng điện thoại giảng chân tướng toàn cầu RTC được sáu sáu năm. Hàng trăm học viên từ khắp các quốc gia trên thế giới tham gia vào nền tảng cứu người này. Chúng tôi tuân theo lời dạy của Sư tôn, chúng tôi phân công, phối hợp, cùng nhau nỗ lực vì mục tiêu cứu người, đảm nhận sứ mệnh giảng chân tướng cho các công tố viên và nhân viên thực thi pháp luật ở Trung Quốc đại lục.

Nền tảng này là một môi trường tu luyện đặc thù, quá trình gọi điện thoại cũng là quá trình không ngừng tu bỏ chấp trước. Chúng tôi đã gặp đủ mọi kiểu người: có người đồng ý nghe, có người từ chối nghe, có người lịch sự, có người thô lỗ, có người mỉa mai, còn có người quát tháo chửi bới v.v. Khi đối mặt với những biểu hiện đó, những chấp trước của chúng tôi cũng dễ bộc lộ ra, từ đó có thể giúp chúng tôi loại bỏ chấp trước và đề cao lên trong khi cứu người, kiến lập uy đức của bản thân.

Do đó, quá trình cứu người cũng là quá trình thăng hoa tu luyện. Mặt khác, các đồng tu từ khắp nơi trên thế giới đồng hành cùng nhau, cũng sẽ có xuất hiện các chủng các dạng mâu thuẫn và quan về tâm tính, đây cũng đồng dạng như con đường mà Sư phụ an bài giúp chúng tôi cần phải đi qua trên tu luyện để đề cao và bước tới viên mãn. Trong quá trình này, tôi đã trải nghiệm một quan khắc cốt ghi tâm.

Lúc đó, sau khi dịch bệnh Vũ Hán đại bùng phát, các điểm giảng chân tướng tại điểm du lịch ở các quốc gia trên thế giới cơ bản đều tạm ngưng, lượng lớn các đồng tu ở các nước đều lần lượt tham gia nền tảng RTC, tham gia gọi điện thoại cứu người, do đó, nhiệm vụ đào tạo gọi điện thoại tăng thêm lượng lớn. Để thích nghi với hình thế mới, nền tảng chọn ra tám đồng tu có dày dặn kinh nghiệm gọi điện để tăng cường vào tổ đào tạo, tôi phụ trách điều phối đào tạo. Để làm tốt việc đào tạo, tôi đã giao mọi việc nhà mà tôi phụ trách từ lâu cho đồng tu người nhà, tập trung toàn lực, làm thêm ngoài giờ, ngày đêm lên kế hoạch, viết đề cương đào tạo, chuẩn bị tài liệu đào tạo, đồng thời điều phối tám vị đồng tu kia, căn cứ theo đặc điểm và sở trường của mỗi người mà phân công phối hợp, để tổ chức và triển khai đào tạo kỹ càng, bám sát kế hoạch.

Khoá đào tạo đầu tiên có hơn 40 đồng tu tham gia, toàn bộ quá trình đào tạo được tổ chức bài bản và thành công viên mãn. Sau khoá đào tạo, các đồng tu trong tổ đào tạo đều cho rằng buổi đào tạo thu được hiệu quả rất tốt, đạt được mục tiêu kỳ vọng. Sau đó chúng tôi bắt tay vào chuẩn bị khóa đào tạo thứ hai. Một hôm, đồng tu điều phối nền tảng thông báo tổ đào tạo sẽ có buổi họp để tổng kết công tác đào tạo. Trong buổi tổng kết, đồng tu điều phối lên phát biểu đầu tiên, anh ấy nói một chập không ngừng, chỉ ra những khuyết điểm và thiếu sót của khoá đào tạo, hầu như không có thành tích gì, ám chỉ rõ ràng về sự thất bại của tôi trong việc tổ chức đào tạo.

Khi ấy tôi rất bối rối, không thể tin được, sâu thẳm trong tôi là sự khó chịu xen lẫn đủ loại cảm xúc phức tạp. Lại nhìn sang của tám vị đồng tu khác, ai nấy đều bất ngờ và sửng sốt. Tôi kìm nén cảm xúc không nói lời nào, tám vị đồng tu cũng không có ai lên tiếng, cuộc họp đã kết thúc trong im lặng.

Sáng hôm sau, sau khi tổ đào tạo học Pháp chung, tám vị đồng tu không ngừng nói ra sự bất mãn của họ, tôi cũng biểu đạt sự không phục, vì sao lại như vậy? Vì để kiểm chứng hiệu quả thực sự của khóa đào tạo, tôi khảo sát ý kiến mỗi đồng tu trong tổ gọi điện đã tham gia đào tạo, mỗi đồng tu đều nghiêm túc trả lời tôi, mọi người nhất trí khẳng định sự thành công của khóa tập huấn và còn đưa ra những góp ý rất giá trị. Tôi chuyển lại toàn bộ những ý kiến phản hồi này cho đồng tu điều phối, để anh ấy thấy được phản ứng của mọi người.

Tâm tôi phập phồng hồi hộp, rất lâu mà không thể bình tĩnh lại. Tôi nghĩ: mình thật sự đã sai sao? Khóa tập huấn của chúng tôi đã thất bại sao? Không phải! Vậy vì sao lại có kết quả như vậy đây? Chưa kể đến thành tích, không có công lao cũng có khổ lao! Vì sao không phân đúng sai mà còn đảo điên cả lên? Ủy khuất, oán hận, không phục và các trạng thái khác đồng thời ùa vào tâm trí, xẻo tim khoan xương! Tôi thậm chí còn có niệm đầu muốn rời khỏi bình đài: hạng mục Đại Pháp rất nhiều, tội gì phải chịu sự khó chịu này?

Đồng tu người nhà thấy bộ dạng ủ rũ và bất mãn của tôi liền nói: “Gặp phải mâu thuẫn hãy hỏi Sư phụ đi“. Tâm trí tôi liền rộng mở, bên tai vang lên lời dạy của Sư phụ:

“Tuy nhiên thường khi mâu thuẫn đến, [nếu] chẳng làm kích động đến tâm linh người ta, [thì] không đáng kể, không tác dụng, không đề cao được”(Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Pháp lý của Sư phụ giúp tâm tình của tôi dần dần bình phục trở lại, tôi xem xét vấn đề từ phía mình.

Sư phụ từ bi đã dẫn dắt tôi hướng nội tìm, tìm bản thân vô điều kiện: phát sinh điều này thoạt nhìn dường như không phù hợp với sự việc trong lý người thường, đằng sau nhất định có nhân tố tôi cần phải tu, nhất định là đang bộc lộ tâm chấp trước nào đó của tôi.

Vào một buổi tối, khi tôi và người nhà học Giảng Pháp tại Manhattancủa Sư phụ, đã khiến tôi bừng tỉnh. Tôi nghiêm túc nhìn lại bản thân, hóa ra trong tiềm ý thức của tôi tồn tại hai nhân tâm rất mạnh: Thứ nhất là cái tâm không để người khác nói. Bởi vì tôi từ tiểu học đến đại học, vẫn luôn thuận buồn xuôi gió. Tôi đã đi làm 36 năm, vẫn luôn trải qua trong lời tán dương. Cả đời gần như không nghe qua lời phê bình nào, vô tình đã dưỡng thành việc tự cho bản thân là đúng, có tâm thái bất lương duy ngã độc tôn; Thứ hai là tâm cầu danh. Tôi cho rằng bản thân làm ra thành tích mà không được thừa nhận và biểu dương, trái lại còn bị phê bình và chỉ trích, đằng sau sự ủy khuất khó chịu này chẳng phải là cái tâm cầu danh hay sao? Bình thường vẫn tự cho là bản thân xem nhẹ danh lợi, vào thời khắc then chốt này chẳng phải đã bộc lộ ra hay sao? Tâm không để người khác nói và tâm cầu danh, cái gốc đằng sau chúng chẳng phải chính là cái “tư” sao! Mang theo những nhân tâm này thì có thể tiến đến viên mãn không?

Tôi càng nghĩ càng minh bạch, thì ra là Sư phụ đã lợi dụng chuyện này, thông qua hình thức bề mặt là dùng sự trách oan và phê bình của đồng tu để nhắc nhở tôi, giúp bộc lộ tâm chấp trước tiềm ẩn để giúp tôi tu bỏ chúng. Lý của người tu luyện và lý của người thường vốn dĩ là phản đảo, trong tu luyện gặp phải bất kỳ sự việc nào đều không phải là ngẫu nhiên, đằng sau sự ngẫu nhiên có tất nhiên.

Khi chúng ta vì hạng mục Đại Pháp mà nỗ lực và phó xuất cự đại, nhưng đồng tu điều phối đưa ra những đánh giá tiêu cực thì dường như không phù hợp với lý thông thường, nhưng kỳ thực chính là để giúp bản thân chúng ta đề cao tâm tính, giúp chúng ta khuếch đại khả năng dung chứa của mình, cũng là nói rằng trong khi tu luyện tôi nên đề cao tầng thứ, đây là đại hảo sự!

Tu luyện chính là tu luyện trong ma nạn! Thoải mái bước đi thì không thể đến viên mãn được. Tôi không những không nên phàn nàn đồng tu điều phối, mà hoàn toàn nên cảm ơn anh ấy đã cấp cho tôi một cơ hội tốt để đề cao tâm tính. Vả lại, đồng tu điều phối vì sự vận hành chính thường và toàn lực cứu người của nền tảng mà đã hơn mười năm nay vẫn luôn tận tâm phó xuất. Tại đây, tôi chân thành bày tỏ sự cảm ơn đối với anh ấy!

Tôi bỗng chốc cảm thấy thư thái, bắt đầu điều chỉnh bản thân, cải biến tâm thái, tiếp tục dốc toàn lực vào công tác đào tạo cho nền tảng. Tổ đào tạo chúng tôi cũng đã toàn diện tổng kết và nghiêm túc nhìn nhận những thiếu sót tồn tại trong công tác đào tạo, xây dựng và hoàn thiện kế hoạch cho khoá đào tạo tiếp theo và công tác đào tạo được triển khai theo đúng kế hoạch.

Tâm tính của tôi đề cao, tâm trạng cũng tốt lên. Đồng tu điều phối cũng thay đổi, anh ấy giờ đây rất tôn trọng ý kiến và kiến nghị của tổ đào tạo chúng tôi, toàn lực ủng hộ công việc của chúng tôi. Dịch bệnh qua đi, nền tảng cũng đang không ngừng điều chỉnh, công tác đào tạo của chúng tôi vẫn luôn âm thầm phối hợp và viên dung chỉnh thể nền tảng.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/24/484198.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/12/14/222068.html

Đăng ngày 14-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share