Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc (Tác giả thuật miệng, đồng tu chỉnh lý)
[MINH HUỆ 20-07-2024] Năm nay tôi 90 tuổi. Tôi thực sự rất may mắn khi được hưởng phước lành từ Đại Pháp. Trong sinh hoạt thường ngày, tôi tự chăm sóc bản thân, không cần con cái quản, tôi sống một mình trong một khu vườn nhỏ và có thể tự làm mọi thứ. Ở thị trấn này không có mấy người còn sống ở độ tuổi này của tôi.
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trước năm 1999. Vì tôi không đi học, không biết chữ, nên việc học Pháp là do chồng tôi đọc sách cho tôi nghe. Sau này chồng tôi qua đời, tôi đã dừng tu luyện trong một khoảng thời gian nhưng trong tâm luôn cảm thấy thiếu vắng thứ gì đó. Vào một ngày tháng 10 năm 2010, tôi ra khỏi giường và bắt đầu luyện công một cách vô thức. Cứ như vậy tôi đã quay trở lại tu luyện.
Để tu luyện thì việc học Pháp là vô cùng trọng yếu, tôi dần dần đã tự học cách đọc sách và nhận biết mặt chữ. Lúc học Pháp tập thể, nếu gặp phải chữ nào không biết tôi sẽ hỏi đồng tu. Còn nếu học ở nhà, tôi sẽ viết chữ đó ra giấy rồi hỏi bất kỳ người nào mà tôi gặp. Dần dần tôi đã có thể đọc được sách Đại Pháp. Tôi cũng có thể học thuộc và nhẩm “Luận Ngữ” mỗi ngày. Tôi tự nhắc bản thân thời thời khắc khắc đều phải chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp trong mọi việc mình làm, để viên mãn theo Sư phụ trở về nhà.
Trong những năm qua, tôi vẫn học Pháp, luyện công, phát chính niệm và khuyên mọi người làm tam thoái, không bỏ sót một việc nào. Nhưng tôi cảm thấy các đồng tu làm tốt hơn tôi, nên tôi chỉ muốn chia sẻ về lần vượt quan thần kỳ của tôi trong tu luyện Đại Pháp.
Vào một tối tháng 10 năm 2022, khi đang phát chính niệm thì tôi ngủ gật và bị ngã xuống đất. Tôi tỉnh dậy ngay lập tức và nói lớn: “Sư phụ ơi con sai rồi, con không nên ngủ gật trong khi phát chính niệm!” Tôi cố gắng đứng dậy trở lại giường, cảm thấy phần ngực trên bên trái và cổ đau nhức.
Sáng hôm sau tôi mới gọi điện và kể cho con gái tôi nghe chuyện này. Các con đến và muốn đưa tôi tới bệnh viện kiểm tra vì tôi đã lớn tuổi. Tôi nói: Mẹ không sao đâu, mẹ đã có Sư phụ quản rồi. Gia đình kiên quyết muốn tôi đi, tôi không thể từ chối nên đã đến bệnh viện. Trong lúc đợi lấy phim chụp X-quang, tôi phát chính niệm: “Bệnh viện không phải là nơi ta nên ở, mọi thứ của ta là do Sư phụ quản”. Bác sĩ tại bệnh viện nói tôi bị gãy hai xương sườn, phải nhập viện điều trị, nhưng tôi không đồng ý, các con cũng không có cách nào nên đành đưa tôi về nhà.
Về đến nhà, con gái muốn bôi thuốc cho tôi. Tôi nói: “Không sưng, không đỏ lại không có vết thương, mẹ uống thuốc, bôi thuốc để làm gì? Các con mau trả lại chỗ thuốc này đi!” Thấy tôi kiên quyết như vậy nên con gái tôi đã đem thuốc trả lại.
Lúc đó ngực tôi thực sự rất đau và cổ thì đau như bị gãy. Tôi nằm trên giường học Pháp và phát chính niệm. Khoảng hai mươi ngày sau, tôi đột nhiên nghĩ: “Đây chẳng phải là cựu thế lực đang bức hại tôi sao? Tôi là đệ tử Đại Pháp, sao có thể thừa nhận tình trạng này? Tôi có Sư phụ chăm sóc, không thể cứ nằm mãi như vậy được”. Vậy là tôi liền cố hết sức ngẩng đầu lên, dồn sức duỗi thẳng chân và đứng dậy đi lại. Mọi thứ đều bình thường ngoại trừ ngực vẫn còn hơi đau một chút.
Người ta thường nói xương bị gãy cần 100 ngày mới bình phục. Nhưng tôi tại thời điểm đó đã 88 tuổi, lại không cần tiêm hay uống thuốc mà chỉ sau 20 ngày đã khỏe lại. Người nhà chứng kiến sự thần kỳ của Đại Pháp nên càng ủng hộ tôi tu luyện.
Hai năm đã trôi qua, giờ đây ở độ tuổi 90, hàng ngày tôi vẫn vui vẻ ra ngoài giảng chân tướng và khuyên tam thoái cho những người hữu duyên. Tôi hy vọng có thêm nhiều người hơn nữa minh bạch chân tướng và lựa chọn một tương lai tốt đẹp cho bản thân.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/7/20/479743.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/28/219709.html
Đăng ngày 30-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.