Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Hoa Kỳ
[MINH HUỆ 23-10-2024] Trong cuộc sống thường ngày, tôi là người hướng ngoại và hay cao giọng. Khi giao tiếp bên ngoài, tôi cố gắng nói chuyện một cách từ tốn. Với đồng nghiệp, bạn bè và các đồng tu, tôi khá hòa hợp. Tuy nhiên, ở nhà mọi chuyện lại hoàn toàn khác. Tôi nghĩ với người thân thì có cao giọng một chút cũng không thành vấn đề. Với suy nghĩ này, tôi đã vô tình hạ thấp yêu cầu đối với bản thân. Tôi nói mà không quan tâm đến cảm xúc của chồng. Giọng tôi the thé như thể đang cãi nhau với anh ấy. Đôi khi tôi dùng giọng điệu ra lệnh với anh khi muốn anh ấy làm điều gì đó. Do vậy mà gây ra một số xung đột không đáng có. Khi mâu thuẫn nảy sinh, tôi đã không hướng nội, không coi mình là một người tu luyện mà lại ôm giữ tâm thể diện, tâm tranh đấu, và tâm phàn nàn. Chồng tôi (một người thường) nói: “Em không bao giờ xin lỗi cả”. Đôi khi tôi biết rằng mình đã sai, nhưng không bao giờ nói lời xin lỗi. Tôi chỉ im lặng dù biết mình đã sai.
Một lần, sàn trong phòng tắm nhà tôi bị nứt. Vì không có lớp đệm bên dưới nên sau khi giẫm lên một thời gian, lớp gạch men bị vênh và nứt. Ngôi nhà của chúng tôi mới xây và vẫn còn trong thời hạn bảo hành. Chồng tôi liên tục liên hệ với công ty xây dựng để yêu cầu sửa chữa. Tuy nhiên, sau nhiều lần thợ đến sửa, tình trạng vẫn không được cải thiện là bao. Trên mặt sàn còn xuất hiện ít bọt đen đen khiến chồng tôi vô cùng lo lắng. Sau đó, anh ấy đã thương lượng với công ty xây dựng và đồng ý trả 1.000 đô la cho họ đến sửa. Khi chồng tôi kể cho tôi về chuyện này, tôi đột nhiên phàn nàn: “Vẫn còn trong thời hạn bảo hành; đáng ra chủ đầu tư phải sửa chứ. Tại sao chúng ta phải trả tiền? Tại sao anh không bàn bạc gì với em?” Anh ấy khó chịu nói: “Em có biết liên lạc với họ khó thế nào không? Lần nào liên hệ, họ đều viện đủ lý do để không đến hoặc chưa đến ngay được. Anh toàn phải đợi họ. Họ liên tục thay đổi lịch hẹn. Họ không nói hẳn ra là không thể sửa, mà cứ viện lý do này khác để trì hoãn”.
Lúc này, tôi mới nhận ra mình không có chút thiện tâm nào khi nói chuyện với anh ấy, và tôi đã không đứng ở góc độ của anh ấy để nhìn nhận vấn đề. Tôi có chấp trước mạnh mẽ vào lợi ích cá nhân và vị tư. Chẳng phải Sư phụ đã dạy chúng ta mỗi khi gặp vấn đề cần nghĩ đến người khác trước hay sao. Tôi lập tức chủ động xin lỗi anh ấy và nói: “Em xin lỗi anh, em không biết rằng anh đã vất vả như vậy để giải quyết chuyện này”. Anh ấy nói đùa: “Cuối cùng thì em cũng nói xin lỗi rồi”.
Tôi có thể đọc thuộc lòng bài thơ “Thùy thị thùy phi, Hồng Ngâm III” của Sư phụ, nhưng liệu tôi có thực sự làm được như vậy khi gặp vấn đề hay không lại là chuyện khác. Có lần khi đang chép Pháp, tôi chợt nhận ra hàm ý sâu xa của chữ “Thiện”. Phần dưới của chữ “Thiện” trong tiếng Trung là “Khẩu” (miệng). Tu thiện bắt đầu từ lời nói. Tôi cần phải nói chuyện với ngữ khí thiện lương, hòa ái và lịch thiệp với mọi người, cho dù đó là người thân, bạn bè hay người ngoài xã hội.
Khi tôi đọc Pháp, học thuộc Pháp và chép Pháp nhiều hơn, tôi nhận ra rằng mục đích của đệ tử Đại Pháp đến thế gian này là để tu luyện bản thân, cứu độ chúng sinh, hoàn thành thệ nguyện tiền sử và theo Sư phụ trở về nhà. Vậy tôi còn tâm chấp trước nào mà không thể buông bỏ được đây? Tôi tự nhắc mình rằng, sau này, dù có chuyện gì xảy ra cũng phải giữ vững bản thân, dành vài giây để tự nhủ rằng mình là một đệ tử Đại Pháp, mình đang bước trên con đường thành Thần chứ không phải là một người thường, mỗi lời nói cử chỉ cần phải theo tiêu chuẩn của Đại Pháp và dành cho mình một khoảng hòa hoãn.
Từ đó đến nay, mối quan hệ của vợ chồng tôi trở nên tốt đẹp. Tôi nhẹ nhàng và điềm tĩnh khi nói chuyện với anh. Mỗi khi anh nấu ăn hoặc làm bất cứ việc gì nhỏ nhặt cho tôi, tôi đều cảm ơn anh từ tận đáy lòng. Bất kể chuyện gì xảy ra, bất kể ai có lỗi, tôi đều xin lỗi anh trước và nói rằng sau này tôi sẽ cố gắng làm tốt hơn.
Bởi vì chồng tôi được Sư phụ và Pháp Luân Đại Pháp ban phước, hai lần anh ấy gặp chứng khó chịu trên thân thể, anh ấy đã chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và đều vượt qua được. Cách đây không lâu, tôi chợt nhìn thấy anh ấy gục đầu trên bàn ăn, mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt, lấy tay ôm bụng, nói một cách yếu ớt: “Anh đau bụng quá, không chịu nổi nữa, mau đưa anh đến bệnh viện cấp cứu đi”. Tôi lập tức đưa anh ấy đến bệnh viện ngay. Trên đường đi, tôi bảo anh ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” cùng với tôi, và cũng xin Sư phụ gia trì. Từ nhà tôi đến bệnh viện mất khoảng 20 phút lái xe. Hai chúng tôi liên tục niệm 9 chữ chân ngôn, một lúc sau, tôi nhận thấy sắc mặt anh ấy dần dần sáng lên. Anh ấy nói: “Có vẻ bụng anh không còn đau như trước nữa. Em hãy chờ ở bãi đậu xe bệnh viện một lúc để xem anh có hồi phục được không”. Lúc đó tôi bật khóc và nói lớn với anh: “Sư phụ bảo hộ anh rồi. Anh mau cảm ơn Sư phụ đi!” Anh vội vàng nói “Cảm ơn Sư phụ. Cảm ơn Sư phụ!”. Chúng tôi dừng ở bãi đậu xe khoảng 10 phút rồi trở về nhà như không có chuyện gì xảy ra. Sự việc này đã giúp chồng tôi trải nghiệm được lòng từ bi vĩ đại của Sư phụ! Từ tận đáy lòng, tôi biết ơn Sư phụ vì sự cứu độ và bảo hộ từ bi của Ngài.
Chồng tôi ủng hộ việc tôi tu luyện và đặc biệt ủng hộ bất kỳ hạng mục nào tôi tham gia để chứng thực Đại Pháp. Hàng năm trong mùa quảng bá Shen Yun, vào những ngày nghỉ, anh ấy làm tài xế chở tôi đi khắp nơi để dán áp phích Shen Yun. Anh cũng chủ động mang tờ quảng bá Shen Yun cho đồng nghiệp và bạn bè của mình, đồng thời đưa tôi đi các siêu thị để giao báo Đại Kỷ Nguyên. Vào giờ ăn tối, anh cố gắng sắp xếp thời gian để không ảnh hưởng đến thời điểm tôi phát chính niệm. Sáng nào tôi lười biếng không muốn dậy sớm luyện công, anh sẽ nhắc tôi: “Em phải tu luyện cho tinh tấn”. Tôi biết đó là Sư phụ đang dùng lời của anh ấy điểm hóa cho tôi, và tôi thức dậy luyện công ngay lập tức.
Giờ đây, chúng ta đang đi đến chặng cuối thời kỳ Chính Pháp, liệu còn chấp trước nào chúng ta vẫn không buông bỏ được đây? Đôi khi tôi tự hỏi: “Nếu hôm nay là ngày cuối cùng trước khi Pháp Chính Nhân Gian kết thúc, tôi sẽ làm gì?” Câu trả lời là: Tôi sẽ cố gắng làm tốt ba việc mà Sư phụ yêu cầu, buông bỏ mọi chấp trước và nhân tâm, để nhiều người hơn nữa biết được chân tướng, trân trọng mỗi ngày Sư phụ ban cho các đệ tử Đại Pháp, không để lại điều gì hối tiếc cho bản thân, và nhất định phải tu luyện tinh tấn.
Cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!
Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/23/482048.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/12/9/222012.html
Đăng ngày 30-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.