Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 23-11-2024] Một bài viết được đăng trên Minh Huệ Net mô tả cách một quan chức địa phương của chế độ cộng sản Trung Quốc đã cố gắng lừa một học viên ký vào một tuyên bố dừng tu luyện Pháp Luân Công.
Vị quan chức này đã mang một xô dầu ăn và một bao gạo đến gặp học viên. Giả vờ như quan tâm, nhưng ông ta cố gắng lừa người nữ học viên này viết tuyên bố rằng bà sẽ tuân thủ pháp luật và trở thành một công dân tốt.
Chiêu thức này khiến tôi nhớ lại những gì đã xảy ra với tôi khi tôi bị đưa vào một trại tẩy não vào năm 2012. Sau khi các lính canh thất bại trong việc chuyển hóa tôi bằng mọi biện pháp, họ đã nói với tôi một câu tương tự: “Người nào cũng phải tuân thủ pháp luật của đất nước, đúng không? Viết một tuyên bố như vậy cũng chẳng có gì sai trái cả.”
Họ tin rằng, vì Pháp Luân Công đang bị bức hại nên việc tuân thủ pháp luật có nghĩa là không tu luyện Pháp Luân Công. Lập luận này là sai lầm vì không có luật nào ở Trung Quốc quy định việc tu luyện là bất hợp pháp. Họ làm như vậy để khiến các học viên cảm thấy rằng họ đã phản bội môn tu luyện và do đó không thể tiếp tục tu luyện.
Tôi muốn chia sẻ những gì tôi đã trải qua trong trại tẩy não.
Cô lập và tước đoạt các quyền lợi và sự tự do
Để cải tạo tư tưởng hiệu quả, lính canh đã cô lập hoàn toàn các học viên. Tôi bị nhốt trong một căn phòng nhỏ (khoảng 100 feet vuông) có ba giường và một nhà vệ sinh nhỏ. Hai cộng tác viên sống cùng tôi và giám sát tôi 24/24, thậm chí còn bảo tôi cách ngồi và cách ngủ.
Ngày đầu tiên ở trại tẩy não, tôi ngồi trên giường với chân duỗi thẳng và khoanh chân. Một trong số họ hét vào mặt tôi: “Không được tập!” Lần khác, tôi thức dậy lúc 3 giờ sáng để đi vệ sinh. Sau khi trở về giường, tôi bắt đầu thiền định. Chưa đầy một phút, một trong số họ hét lên, “Bà đang làm gì vậy? Nằm xuống và đi ngủ.”
Bất cứ khi nào cửa bị mở và có ai đó đi qua phòng giam, một trong số họ sẽ nhanh chóng đóng cửa lại để tôi không có bất kỳ tiếp xúc nào với người khác. Một lần, khi tôi đứng cạnh cửa và nhìn ra hành lang chỉ trong một giây, một trong số họ đã ngăn tôi lại và nói với tôi rằng tôi không được phép nhìn ra ngoài.
Tôi ăn, ngủ, đi vệ sinh, tắm và giặt quần áo trong phòng giam. Khi cần làm những việc như lấy thức ăn, phơi quần áo và mua sắm những nhu yếu phẩm hàng ngày, các cộng tác viên sẽ làm hộ tôi, vì vậy tôi không rời khỏi phòng của mình.
Các tù nhân thường phải di chuyển đến các phòng khác nhau ở các tầng khác nhau và bị giám sát bởi nhiều cộng tác viên khác nhau. Họ làm điều này để không cho chúng tôi được thoải mái và duy trì áp lực lên chúng tôi. Tôi đã ở ba phòng khác nhau thuộc hai tầng khác nhau khi tôi bị giam cầm.
Sử dụng gia đình để dụ dỗ
Đôi khi, những cộng tác viên này trò chuyện với tôi về gia đình. Một người hỏi tôi có con cái và cháu chắt không, và tôi nói có. Sau đó, cô ta nói: “Bà thật may mắn. Bà nên hợp tác với chính phủ và viết một bản cam kết (từ bỏ đức tin của mình) để có thể về nhà với gia đình và tận hưởng cuộc sống.”
Tôi trả lời: “Tôi sống vui vẻ với gia đình tôi cho đến khi các quan chức đưa tôi đến đây mà không có bất kỳ thủ tục pháp lý nào. Còn về việc viết cam kết, cô nên đưa cho tôi một biên bản giải thích cơ sở pháp lý để nhốt tôi ở đây.”
Cô ta im lặng.
Tiếng ồn lớn để làm xao nhãng tâm trí
Theo quy định, tivi trong phòng giam phải bật từ 7 giờ sáng đến 10 giờ tối. Đôi khi, tivi phát các video vu khống và tấn công Pháp Luân Công, hoặc phát các chương trình bình thường và phim truyền hình dài tập. Nội dung thường xoay quanh bạo lực, tranh giành quyền lợi bằng mọi cách, ca ngợi Đảng Cộng sản Trung Quốc và xuyên tạc lịch sử Trung Quốc. Mục đích là biến một học viên thành một người bình thường để dễ dàng cải tạo. Khi phát liên tục, những thông điệp này dần dần làm xói mòn tâm trí và tín niệm chính chính của học viên, khiến họ rời xa các giáo lý của Pháp Luân Công.
Âm lượng của tivi đôi khi được vặn hết cỡ. Trong một không gian nhỏ, tiếng ồn lớn như vậy trong thời gian dài khiến người ta chóng mặt, bồn chồn, chậm chạp và không thể suy nghĩ rõ ràng.
Chồng tôi đến thăm tôi sau 20 ngày tôi bị giam. Ông ấy lập tức nhận thấy mắt tôi lờ đờ. Ông hỏi một nhân viên: “Tại sao mắt bà ấy không nháy mắt?”
Người này trả lời ông rằng tất cả các tù nhân ở đây đều như vậy. Tôi nghi ngờ rằng đó là do tiếng ồn quá lớn và tôi đã bị cho uống thuốc.
Tôi nói với chồng rằng tôi cảm thấy bồn chồn, chóng mặt và buồn ngủ cả ngày, mắt tôi thì khô và sưng. Khi chồng tôi hỏi họ có cho tôi ra ngoài đi lại không, viên chức ở đó trả lời “Không nhiều”, và tôi nói “Một lần cũng không”.
Đe dọa, bạo lực và lăng mạ
Để phá vỡ ý chí của một người, các lính canh thường đe dọa hoặc lăng mạ, bạo hành họ về thể xác và tinh thần. Những lời đe dọa phổ biến nhất là: “Đừng nghĩ đến việc rời khỏi đây mà không chuyển hóa”, “Chúng tôi sẽ giao bà cho công an và hủy hoại cuộc đời bà”, “Một trong những học viên từ chối chuyển hóa vẫn bị giam ở đây nhiều năm và một học viên tới đây sau bà đã rời đi sau khi viết cam kết”.
Ngày 25 tháng 12 năm 2012, 50 ngày sau khi bị giam giữ, một người phụ trách ‘cải tạo’ các tù nhân đến gặp tôi. Cô ta nói tôi phải hiểu tôi không thể luyện Pháp Luân Công vì nó bị chính phủ cấm. Tôi giải thích cho cô ta rằng tu luyện Pháp Luân Công là quyền theo Hiến pháp của tôi và Bộ Công an không liệt kê Pháp Luân Công vào danh sách 14 môn bất hợp pháp.
Cô ta bắt đầu đe dọa tôi: “Đừng chống đối chính phủ. Bà phải thay đổi suy nghĩ hoặc mọi chuyện sẽ không kết thúc tốt đẹp cho bà đâu.” Cô ta nói rằng có một học viên đã từ bỏ việc tu luyện đang đợi tôi ở tầng dưới và tôi cần nói chuyện với cô ta. Tôi từ chối.
Cô ta vẫn cố gắng: “Gần cuối năm rồi. Nếu bà bỏ lỡ cơ hội này, sau Tết Nguyên đán, thời gian giam giữ của bà sẽ bị kéo dài thêm một hoặc hai năm. Bà gần 70 tuổi rồi, bà sẽ mất đi lương hưu, khiến con cháu khó xin việc hoặc đi học. Hãy suy nghĩ kỹ, tốt hơn hết là bà nên từ bỏ việc tu luyện và về nhà tận hưởng Tết Nguyên đán.” Cô ta giả vờ giúp tôi gọi điện để gia hạn thời hạn nộp bản cam kết. Tôi nói với cô ta đừng làm phiền tôi vì tôi sẽ không bao giờ viết bản cam kết.
Trong nỗ lực cuối cùng để lừa gạt tôi, cô ta bình tĩnh nói: “Ai cũng phải tuân thủ pháp luật của đất nước, đúng không? Viết điều đó vào bản cam kết của bà cũng chẳng sao cả.” Trước khi cô ta nói xong, tôi đã cắt ngang: “Tôi luôn tuân thủ pháp luật, tại sao tôi phải viết điều đó? Đừng lãng phí thời gian của tôi .”
Nhờ sự che chở của Sư phụ, tôi đã có thể rời khỏi trại tẩy não sau đó.”
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/11/23/485097.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/1/15/223645.html
Đăng ngày 24-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.