Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-08-2024]

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào dịp Tết cổ truyền năm 1999. Tôi từng đi thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 25 tháng 4 năm 1999. Sau khi Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi cũng tới Bắc Kinh để chứng thực và duy hộ Pháp.

Tôi đã bị ĐCSTQ bức hại nhiều lần. Mặc dù người thân của tôi đều biết Pháp Luân Đại Pháp dạy mọi người làm người tốt, nhưng vì sợ chế độ độc tài của ĐCSTQ, sợ bị liên lụy, nên họ đều giữ khoảng cách với tôi.

Nhờ nỗ lực của các học viên, người dân đã dần biết được chân tướng về môn tu luyện và cuộc bức hại. Nhiều người nhận ra sự tà ác của ĐCSTQ và thức tỉnh, lương tri của mọi người bắt đầu phục hồi. Một số người thân còn cố gắng tìm đến tôi bằng nhiều cách và muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Chú ba của tôi khỏi bệnh ung thư thực quản

Mùa xuân năm 2005, chú ba của tôi mắc bệnh nặng, con trai lớn của chú đã đưa chú đến bệnh viện lớn ở thành phố nơi tôi đang sống. Họ tìm tôi và nói muốn ở lại chỗ tôi. Tôi lập tức nhận ra rằng họ đến để biết về Pháp Luân Đại Pháp. Thật trùng hợp, lúc này hàng xóm có nhà cho thuê, nên tôi đã thuê cho bố con chú ấy.

Hai bố con chú ba rất hài lòng, chú ba cười nói: “Tốt quá, ban ngày chú đi bệnh viện, tối về thì cùng cháu luyện công. Chú và em muốn học Pháp Luân Công.” Thật là pháp duyên kỳ diệu. Từ đó, chú ba mỗi ngày từ bệnh viện về đều cùng tôi học luyện Pháp Luân Công.

Chú ba tôi rất có duyên với Pháp Luân Công. Hồi năm 1998, hàng ngày chú đi làm ngang qua công viên, thấy nhiều người luyện Pháp Luân Công. Có hôm đi sớm, chú dừng lại và nghe các học viên giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp. Chú rất muốn học, nên đã hỏi một học viên Đại Pháp mà chú quen: “Có thể mua sách Đại Pháp ở đâu? Tôi muốn đọc.” Người học viên đó đã đưa cho chú một cuốn Chuyển Pháp Luân. Chú ba định bụng tìm hiểu trước, sau đó sẽ học luyện công. Chú ba đọc xong “Chuyển Pháp Luân”, cảm thấy cuốn sách này rất tốt, là sách dạy người ta làm người tốt, nâng cao đạo đức bản thân.

Chú ba chưa kịp học luyện công thì bỗng chốc đã đến tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu cuộc bức hại điên cuồng đối với Pháp Luân Đại Pháp. Chú ba đã tận mắt chứng kiến ĐCSTQ bắt giữ và bức hại các học viên Pháp Luân Công ra sao, còn thấy học viên bị đánh chết, những kẻ ác còn lục soát từng nhà, đốt sách như thế nào, và chú đã hoảng sợ. Người ở độ tuổi như chú ba đã trải qua nhiều phong trào chính trị do Đảng Cộng sản phát động, hiểu rõ sự khủng bố trong chính sách tàn bạo của Trung cộng. Nhưng chú ba không hiểu, tại sao ĐCSTQ lại đàn áp Pháp Luân Công, một pháp môn dạy mọi người chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn để làm người tốt?

Mặc dù lúc đó rất sợ hãi, nhưng chú ba cảm thấy cuốn sách tốt như vậy, không thể để những tên côn đồ cộng sản này hủy hoại, nên chú đã lặng lẽ mang cuốn “Chuyển Pháp Luân” gói kỹ giấu đi. Lần này đến chỗ tôi, chú mang theo cuốn sách. Tôi nhận từ tay chú cuốn “Chuyển Pháp Luân”, nhìn qua thì là phiên bản đầu tiên, bìa màu xanh da trời, phía sau có một bông sen, và được bảo quản rất tốt.

Tôi nói với chú ba: “Cảm ơn chú đã bảo vệ cuốn sách quý cứu người này. Hành động thiện lành của chú đã gieo mầm cho cơ duyên tu luyện Đại Pháp hôm nay, chú nhất định phải trân trọng nhé!” Tôi lại nói: “Chú ba không hiểu tại sao ĐCSTQ lại bức hại Pháp Luân Công, để cháu giải thích cho chú biết.” Tôi liền nói với chú về chín đặc điểm của Đảng Cộng sản trong cuốn “Cửu Bình“ và bản chất tà giáo của nó, đồng thời một lần nữa giảng rõ chân tướng về Đại Pháp cho chú. Chú ba lặng lẽ lắng nghe, không ngừng gật đầu.

Tôi tiếp tục nói: “Cháu nhớ chú là đảng viên, là có mang ấn thú, chú vẫn chưa làm tam thoái phải không ạ?” Chú ba nói: “Chưa thoái, cái này có thể thoái được sao?” Tôi nói: “Được ạ, dùng tên mụ, tên giả đều được.” Chú ba nói: “Trước đây chú không biết đảng viên có khái niệm như vậy, hóa ra là u linh từ bên ngoài đến. Trước đây cũng có ai nói với chú đâu, giờ nghe cháu nói vậy, chú hiểu rồi. Từ nhỏ trong gia đình chú đã được giáo dục là kính thiên kính Thần, chú là con cháu đích thực của Hoa Hạ, tổ tiên đều là người Trung Quốc. Cái đảng viên này đi ngược với văn hóa truyền thống trong cốt nhục của chú, cháu nhanh chóng giúp chú làm tam thoái đi, dùng tên thật cũng được.”

Con trai chú nãy giờ không nói gì, thì bây giờ lên tiếng: “Chị ơi, em từng gia nhập Đội thiếu niên và Đoàn thanh niên. Chị giúp em thoái nhé. Em không muốn mang ấn thú này.”

Tôi thật sự vui mừng vì hai bố con chú đã lựa chọn tương lai tươi sáng.

Chiều hôm đó, tôi và bố con chú ba, cùng với bố mẹ tôi đã xem đĩa giảng Pháp của Sư phụ ở Quảng Châu. Sau đó, mỗi ngày chúng tôi xem một bài giảng, thời gian còn lại học luyện năm bài công pháp.

Chiều hôm đó, trong khi xem bài giảng, chú ba đứng dậy hào hứng nói: “Ôi! Từ trong tivi bay ra rất nhiều Pháp Luân, rơi xuống vai trái của chú, rồi chui vào trong người chú, là sao vậy nhỉ?” Tôi nói: “Đều là điều tốt, duyên phận của chú rất lớn, là Sư phụ đang điều chỉnh cơ thể cho chú.” Chú ba nói: “Sư phụ đang quản chú sao?” Chú ba rất chấn động, càng chăm chú xem băng hình giảng Pháp hơn.

Chúng tôi mỗi ngày đều theo trình tự học Pháp, luyện công, chỉ trong chưa đầy một tháng, thân tâm của chú ba đã có sự thay đổi lớn. Khi đến, chú ốm yếu, da dẻ vàng vọt. Chỉ sau 20 ngày học Pháp luyện công, chú ba đã trở nên hồng hào, tràn đầy sức sống, nói chuyện sang sảng, vẻ bệnh tật đã biến mất.

Khi đi khám lại ở bệnh viện, bệnh ung thư của chú ba đã không còn. Chú vui mừng nói: “Trước khi lên đây, bệnh viện ở quê đã chẩn đoán chú bị ung thư thực quản. Chú đến đây chủ yếu là để khám bệnh ở bệnh viện lớn, nhân tiện học Pháp luyện công. Không ngờ, chỉ sau 20 ngày, Sư phụ đã giúp chú điều chỉnh thân thể, điều này chú không thể ngờ tới. Chú rất biết ơn Sư phụ, cũng rất cảm ơn cháu gái. Sư phụ đã thanh lọc thân tâm cho chú, còn hướng dẫn chú tu luyện, chú như biến thành một người khác. Chú đã gặp được Đại Pháp ngàn năm không gặp, chú đã bước vào cánh cửa tu luyện, chú cũng được Sư phụ coi sóc, chú thật quá may mắn! Bây giờ chú không còn bệnh tật, người nhẹ nhõm rồi. Cảm ơn cháu đã kiên nhẫn dạy chú luyện công, trong cuộc sống cũng đã quan tâm giúp đỡ chú rất nhiều, cảm ơn cháu gái nhé.” Chú ba cảm ơn tôi không ngớt, tôi nói với ông: “Chúng ta nên cảm ơn Sư phụ!”

Một tháng sau, chú ba chuẩn bị về, ông muốn tôi tìm giúp một điểm học Pháp địa phương, để sau này nếu có chỗ nào không hiểu có thể nhờ các đồng tu giúp đỡ. Tôi nghe vậy, thấy chú ba nói cũng đúng, quả thực là học viên mới có môi trường học Pháp tu luyện tập thể thì tốt hơn, nhưng tôi cũng không quen đồng tu nào ở quê ông. Tôi nói: “Chú đừng lo, chúng ta đều có Sư phụ quản, rồi sẽ có cách. Chúng ta hãy cùng phát tâm nguyện, thỉnh cầu Sư phụ an bài, cầu xin Sư phụ trợ giúp.” Tôi nhận lời sau nửa tháng sẽ về quê chú ba giúp ông tìm đồng tu và khuyên các con ông làm tam thoái.

Chú ba khi đến với vẻ mặt buồn bã, bước đi chậm chạp; khi về thì phấn khởi vui tươi, bước đi nhẹ nhàng, mang theo 45 cuốn sách Pháp bảo mà tôi đã tặng.

Pháp Thân của Sư phụ đưa tôi đi tìm đồng tu

Nửa tháng sau, tôi bắt tàu đến thành phố nơi chú ba sinh sống, cách chỗ tôi hơn 140 km. Chú ba và cô ba hiện đang sống trong khu phức hợp của Ngân hàng Trung Quốc cùng con trai thứ hai là giám đốc Ngân hàng Trung Quốc địa phương. Cả gia đình chú rất vui mừng khi tôi đến.

Lần này, người con trai thứ hai của chú ba đặc biệt nhiệt tình. Cậu ấy nói: “Chị vất vả quá, chỉ vì việc luyện công của bố em mà chị phải lặn lội đường xa như vậy.” Trước kia, cậu ấy thấy tôi thì thái độ trịnh thượng, khi tôi hỏi chuyện còn lờ đi không trả lời. Thái độ lần này của cậu ấy hoàn toàn ngược lại: “Từ khi biết bệnh tình của bố em, cả nhà đều tuyệt vọng. Nhưng khi từ chỗ chị trở về, bố em đã thay đổi thành một người khác. Phận làm con, em vô cùng cảm tạ Sư phụ của Đại pháp, chính là Sư phụ của Đại pháp đã ban cho bố em sinh mệnh thứ hai. Lần này, Pháp Luân Đại Pháp đã làm em tâm phục khẩu phục, cho nên em hoàn toàn ủng hộ bố em tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

Cậu ấy còn nói: “Trước đây, em xem TV đều thấy những điều vu oan Pháp Luân Công. Lần này bố em đắc Pháp trở về đã kể cho mọi người về sự tà ác của ĐCSTQ, rằng Trung Cộng là u linh ngoại lai đến, đi ngược lại với văn hóa truyền thống dân tộc Trung Hoa. Em là đảng viên, xin chị giúp làm tam thoái, con gái em gia nhập Đội, cũng thoái luôn. Em đã hỏi cháu và cháu đồng ý rồi.” Vợ con trai cả của chú ba nghe xong cũng nói: “Cả nhà em cũng đã trao đổi về việc này rồi, tất cả đều thoái. Cả nhà em muốn làm tam thoái bảo bình an, đều dùng tên thật chị nhé.”

Con trai thứ hai của chú ba còn bảo: “Chị à, em có chuyện muốn bàn với chị một chút. Nếu gần đây có điểm học Pháp tốt, nhờ chị tìm giúp để bố mẹ em đến đó học. Nếu nơi đó ở xa, chị xem có thể đưa đồng tu tới nhà em không? Nhà em đây rất an toàn, cũng giữ được bí mật.” Xem ra lần này cậu ấy phát tự nội tâm thật sự ủng hộ bố tu luyện. Tôi nghĩ một lát rồi nói: “Chị không quen nơi này, lại càng không biết đồng tu ở đâu, cũng không biết gần đây có đồng tu nào không. Thế này đi, nếu như chúng ta đều có nguyện vọng tìm đồng tu, vậy chúng ta hãy cùng cầu Sư phụ an bài, sáng mai sẽ đi tìm nhé.”

Ngày hôm sau, ăn sáng xong, tôi cùng cậu em họ đi xe máy đến một ngôi làng cách đó 30 dặm để tìm đồng tu. Vừa đến đầu làng, chúng tôi gặp ngay một chú cao cao gầy gầy, khoảng chừng 50 – 60 tuổi, lưng đeo túi giỏ thuốc, vẻ mặt hòa ái thiện lương. Em họ tôi nhận ra đó chính là người học viên ngày xưa đã tặng sách Đại Pháp cho chú ba. Đây quả là một sự trùng hợp và sự an bài tỉ mỉ của Sư phụ.

Tôi nhanh chóng xuống xe và chào ông ấy: “Chú ơi, con nghe nói trước năm 1999 chú tu luyện Pháp Luân Công phải không ạ? Bây giờ chú còn tu luyện không?” Ông nói: “Ồ, công pháp đó thật tốt, nhưng Đảng Cộng sản Trung Quốc đã bức hại Pháp Luân Công vào năm 1999, rất tàn khốc. Gia đình tôi từng bị liệt vào thành phần bất hảo, là địa chủ và là đối tượng bị ĐCSTQ bức hại, thường xuyên bị phê đấu. Chúng tôi đã trải qua các cuộc vận động chính trị của ĐCSTQ. Lần này, cuộc bức hại Pháp Luân Công thậm chí còn tàn ác hơn những gì tôi từng thấy trước đây. Tôi sợ quá, bèn đem giấu tất cả các sách Đại Pháp và không dám tu luyện nữa, nhưng là không buông bỏ được, đôi khi tôi lén lấy cuốn sách ra xem.” Ông nói với vẻ bất lực.

Tôi nói: “Đúng vậy, ĐCSTQ đã dựa vào giết chóc và cướp bóc để đoạt chính quyền, thật quá tà ác. ĐCSTQ đã làm rất nhiều điều xấu, phá hoại Phật pháp và bức hại những người tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn. Người không trị thì Trời trị, sao có thể để chuyện này tiếp tục mãi như thế được? Hơn nữa, chúng ta thật may mắn khi được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nghìn năm chẳng gặp, vạn năm cũng không gặp được. Chú à, nhân lúc vẫn còn cơ hội, chú mau nắm lấy quay trở lại tu luyện đi. Một khi cơ hội qua đi, sẽ không còn cơ may nào như vậy nữa.“ Chú nói: “Được rồi, cảm ơn cháu. Hôm nay chú gặp được cháu, có thể là Sư phụ dùng lời nói của cháu để điểm hóa cho chú. Tạ ơn Sư phụ đã không từ bỏ con, tạ ơn Sư phụ! Con tưởng con kém như vậy, Sư phụ không còn quản con nữa.” Chú ấy vô cùng phấn khởi.

Tôi hỏi chú ấy về tình hình của đồng tu điều phối, chú nói có một đồng tu điều phối nhưng chú không quen, chỉ biết là ở một thôn nào đó, ngoài ra không có bất kỳ thông tin nào khác. Tôi nghĩ có thông tin này là đủ rồi, bởi vì có Sư phụ ở bên, nhất định chúng tôi sẽ tìm được. Chú ấy vừa nghe chúng tôi muốn tìm đồng tu điều phối, liền bảo: “Vậy chú sẽ đưa các cháu đến đó. Hôm nay không bán thuốc nữa, ngày mai bán tiếp, việc này quan trọng hơn.”

Trên đường đi, chú ấy có chút nghi hoặc nên hỏi tôi: “Cháu nghĩ chúng ta đi tìm người như thế này có thể tìm được à? Giờ đã buổi trưa rồi. Thường thì giờ này hầu hết mọi người trong thôn đang ở nhà nấu ăn, trên đường không có mấy người, chúng ta lại không biết người kia tên gì, cũng không biết cụ thể ở đâu, mình cũng không thể đứng trên đường và hô lên: “A lô! Ai là người tu luyện Pháp Luân Công? Chúng tôi đang tìm bạn đó!” Tôi nói: “Chú cứ yên tâm! Sư phụ đang ở bên cạnh chúng ta, chúng ta sẽ tìm được đồng tu ấy. Nếu không, làm sao chúng cháu gặp được chú trùng hợp như vậy?” Sau khi vào làng, đúng như lời chú ấy nói, đường ngõ vắng lặng, không một bóng người.

Tôi đỗ xe máy ở ngã tư đầu tiên, hai chân chống đất, lặng lẽ nhìn về phía Bắc, phía Đông của con đường, trông ngóng nhưng không có ai. Khi tôi nhìn về phía Nam, có hai người đàn ông đang đứng ở cổng cách đó không xa, trông họ như hai bố con, khuôn mặt rất hiền hậu. Thấy tôi nhìn, người đàn ông lớn tuổi hơn vẫy tay nói: “Mau tới đây đi.”

Ngay khi tôi nhìn thấy ông ấy, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi: “Đây chính là đồng tu điều phối mà mình đang tìm.” Khi chúng tôi bước tới, ông ấy nói: “Các đồng tu, xin hãy mau vào nhà đi!”. Cũng không biết sao ông ấy lại cho rằng chúng tôi là đồng tu, nhưng ông ấy đúng là trạm trưởng tình nguyện trạm phụ đạo Pháp Luân Công mà chúng tôi muốn tìm. Tôi bật khóc, trong lòng vô cùng cảm tạ Sư tôn đã đưa chúng tôi đến nhà đồng tu mà chúng tôi đang tìm kiếm. Thật là quá thần kỳ!

Đồng tu đưa chúng tôi vào phòng. Tôi nhìn thấy trên bàn có một tờ Tuần báo Minh Huệ. Chú đi cùng chúng tôi thốt lên: “Thật không thể tin được. Lần này tôi thực sự đã chứng kiến sự kỳ diệu của Đại Pháp! Chúng ta chỉ biết tên làng, không có thông tin nào khác. Vậy mà Pháp thân của Sư phụ đã đưa chúng ta đến nhà đồng tu, thật là Thần kỳ, thật là chấn động. Chúng ta thật sự là có Sư phụ đang quản!” Mọi người trong phòng đều cười vui vẻ.

Sau khi nghe tôi giải thích mục đích đến đó, đồng tu điều phối nói: “Đối diện khu phức hợp nơi chú của cháu ở có một điểm học Pháp. Gần lắm. Ở đó cũng có đồng tu điều phối.” Đồng tu ấy nhanh chóng thu xếp ổn thỏa việc này, cũng đồng thời sắp xếp xong xuôi việc học Pháp luyện công cho chú đồng tu đi cùng chúng tôi. Chuyến đi này thực sự là một công đôi việc.

Cô tư đắc Pháp, bước vào tu luyện

Năm 2005, cô tư của tôi biết cô ba và chồng đều đã tu luyện Đại Pháp nên cô cũng muốn tu luyện.

Tôi nhớ hồi tôi còn nhỏ, cô tư sau khi xuất giá rất thích thắp hương bái lạy, và rất tín Thần. Mẹ chồng cô, vì để được phù hộ phát tài, tiêu tai nên trong nhà thờ cúng rất nhiều cáo chồn quỷ rắn. Trên bức tường, có một tập sách lớn, tất cả đều là những bài vị đó, nhưng mọi người không biết những thứ đó đều là những thứ bất hảo. Khi còn nhỏ tôi không dám đến nhà cô tư, nếu đến liền cảm thấy dựng tóc gáy và lạnh người.

Cô tư từng nói với bố tôi: “Trong nhà em luôn có sâu có bướm.” Có một đạo sỹ nói những hồ ly tinh ở nhà cô tư đều có công phu. Đã có chút công phu thì không ai có thể động đến các thứ đồ trong nhà cô ấy. Thế nên những người họ hàng nhà cô tư đều biết nhà cô không sạch sẽ, những thứ loạn bát nháo kia thường khiến nhà cửa gia đình cô tư không yên. Về sau, cô tư bắt đầu hoài nghi những thứ đồ nhà mình cung phụng không tốt, cô khóa cửa phòng thờ lại, từ đó trở đi cũng không dám bước vào nữa.

Cô tư buồn phiền, tìm đến gặp bạn kể lại sự tình. Bạn cô nói: “Nhà tôi có người thân tu luyện Pháp Luân Công, tôi cũng đã đọc một lượt sách Đại Pháp rồi. Tôi nhớ trong sách có nói đến điều tương tự: chính là Sư phụ của Đại Pháp có thể thanh lý phụ thể cho các học viên, bao gồm cả những thứ như cáo chồn quỷ rắn đấy.” Cô tư nghe xong liền nói: “Thật sao? Vậy thì tốt quá, cháu gái lớn của tôi tu luyện Pháp Luân Công, để tôi gọi điện hỏi xem, tôi cũng muốn tu luyện. Anh rể thứ ba của tôi mắc bệnh ung thư, luyện công xong thì khỏi rồi. Để tôi hỏi cháu gái lớn của tôi xem người như tôi có đủ tư cách để tu luyện được không? Tôi cũng muốn tu luyện.”

Ngay sau đó, cô tư gọi điện thoại cho tôi, tôi nói với cô: “Nếu cô thật sự muốn tu luyện Pháp Luân Công, Sư phụ của Đại Pháp có thể giúp cô thanh lý mọi thứ, kể cả hoàn cảnh trong gia đình cô. Còn nếu cô chỉ muốn được Sư phụ thanh lý hoàn cảnh cho thì không được cô ạ, Sư phụ của Đại Pháp chỉ quản người tu luyện.” Cô tư nói: “Cô hiểu rồi, cô thực sự muốn tu luyện.” Tôi nói: “Vậy được ạ, sáng mai cháu sẽ đến nhà cô.”

Nhà tôi cách nhà cô tư hơn 60 dặm. Tôi một mình đi xe máy mang theo sách Chuyển Pháp Luân và đài luyện công, đến nhà cô tư lúc 10 giờ sáng hôm sau. Một tay tôi dắt xe máy, một tay đẩy cổng sắt bước vào. Cô tư lập tức ra đón tôi, tôi còn chưa kịp nói gì với cô, thì một luồng gió ma quái thốc mạnh vào mặt tôi, tôi không đề phòng gì, liền bị đẩy cho loạng choạng, thiếu chút nữa là ngã xuống. Tôi lập tức phát chính niệm. Cô tư hiểu ra, biết là những thứ loạn bát nháo kia đang làm chuyện xấu.

Trước tiên, tôi dọn dẹp hết những thứ thờ cúng trong nhà cô tư. Cô tư vẫn không yên tâm và sợ hãi. Tôi nói với cô: “Cô phải buông cái tâm lo sợ kia đi. Sau này cô cũng là người tu luyện, chúng ta đều có Pháp thân của Sư phụ bảo hộ, không ai dám động đến cô nữa. Sau này khi cô học Pháp nhiều hơn, cô sẽ biết nên làm như thế nào. Hiện giờ chỉ cần cô tin tưởng vào Sư phụ là được. Không thì như vậy đi, cháu lấy viên phấn viết lên tường phòng phía Tây “Pháp Luân Đại Pháp hảo” cho cô nhé. Đây là Phật Pháp, lấp lánh ánh vàng kim. Nếu cô có thể niệm câu này mỗi ngày thì sẽ tốt hơn, ai niệm người ấy đắc, cô xem thế có được không?” Cô tư nói: “Được, ngay khi cháu nói 5 từ này, trong lòng cô đã cảm thấy không sợ nữa rồi, và cảm thấy tự tin hơn.”

Buổi chiều, tôi bắt đầu dạy cô tư luyện công, cũng tặng cho cô một cuốn Chuyển Pháp Luân và một đài phát nhạc luyện công. Tôi nói với cô: “Cô cố gắng học Pháp nhiều vào nhé, một ngày ít nhất học một bài giảng. Pháp chỉ đạo tu luyện của chúng ta, hai cô cháu mình cùng nỗ lực học, một tháng sau cháu lại đến.”

Một tháng sau, tôi lại đến nhà cô tư lần nữa. Cô tư nói với tôi: “Mỗi ngày cô đều đọc một bài giảng trong sách Chuyển Pháp Luân, 9 ngày đọc xong, cô lại đọc lại từ đầu. Cô hiểu ra rất nhiều đạo lý, càng đọc càng muốn đọc thêm. Cuốn sách này thực sự là một cuốn thiên thư! Hiện giờ cô đi trên đường nhanh như gió, thân thể nhẹ lắm. Cô đã ngoài 60 rồi nhưng dường như trẻ ra nhiều tuổi, đạp xe đạp thực sự như có người đẩy, làm việc đồng áng cả ngày không biết mệt. Có lần khi cô đang đi qua đường quốc lộ, cô thấy trên bầu trời phía trước có một vị đại Phật, theo sau là một nhóm các tiểu Phật đang bay trên đầu cô, cảnh tượng thật tráng quan, thật ngoạn mục, có rất nhiều! Nó giống như cảnh mở đầu trong đĩa CD nghệ thuật biểu diễn của Shen Yun vậy.”

Tôi nói: “Cô à, cô nhìn thấy được cảnh tượng tráng lệ như vậy, chính là Sư phụ đang khích lệ cô đó, đều là sự thật, đều là chuyện tốt. Khi có thời gian, cô hãy giảng chân tướng cho người thân và bạn bè, giống như những gì hôm nay cháu nói với các em, giới thiệu một chút về sự mỹ hảo của Pháp Luân Đại Pháp, đây chính là cứu người, cứu những người xung quanh cô.” Cô tư nói: “Được, để cô thử xem.” Hôm đó, tôi cũng giảng chân tướng cho các con của cô tư, làm tam thoái cho họ.

Trên đường trở về, tâm trạng của tôi rất tốt. Ngẫm lại thì những người thân của tôi đều lần lượt kiếm tìm chân Pháp chân đạo, nhập đạo đắc Pháp, bước trên con đường phản bổn quy chân. Tôi nhất định làm tròn sứ mệnh, cứu nhiều người hơn, đoái hiện thệ ước, cùng Sư phụ trở về gia viên.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/28/479393.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/23/221333.html

Đăng ngày 16-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share