Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Nhật Bản

[MINH HUỆ 06-06-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 2011, nhưng không biết gì nhiều về cuộc bức hại. Bốn năm trước, trong đại dịch COVID-19, tôi đã tham gia nền tảng RTC để học cách gọi điện thoại giảng chân tướng và dần thấu hiểu chân tướng đằng sau bức hại Đại Pháp của ĐCSTQ. Rất nhiều học viên đã tham gia nền tảng RTC trong thời gian này. Tôi vừa mới bắt đầu khóa đào tạo cơ bản thì các học viên đã hướng dẫn tôi gọi điện thoại thực tế. Từ lúc đó đến nay đã được bốn năm, thời gian trôi qua thật nhanh.

Lần đầu truy cập vào nền tảng RTC, tôi thấy vô cùng ấn tượng. Có nhiều học viên tham gia hạng mục để cứu người. Một số học viên thì thảo sẵn tình huống giúp chúng tôi thuyết phục người nghe đồng ý tam thoái, số khác thì tình nguyện dành thời gian để đào tạo các học viên mới. Nhiều học viên có kỹ thuật hỗ trợ duy trì nền tảng hoạt động thuận lợi. Mọi người đều nỗ lực để hạng mục này thành công. Nền tảng RTC đã giúp tôi đề thăng trong tu luyện và nâng cao tâm tính của bản thân.

Tôi đã đối diện với khảo nghiệm tâm tính ngay khi mới tham gia nhóm đào tạo nền tảng RTC. Thời điểm đó, tôi dành nhiều thời gian ở nhà vì lệnh phong tỏa do dịch COVID-19. Tôi sẽ đến phòng đào tạo mỗi tối và hai ngày cuối tuần để học cách gọi điện thoại. Một khảo nghiệm đã xảy đến vào một ngày cuối tuần khi tôi đang tham gia lớp đào tạo cùng nhiều học viên mới với một học viên phụ trách đào tạo.

Tôi không nhớ tên học viên phụ trách, nhưng thời điểm đó, cô ấy đã đề nghị tôi thực hành cuộc gọi đầu tiên. Chúng sinh mà tôi nói chuyện đã nhanh chóng thoái Đảng, nhưng tôi quá lo lắng đến nỗi không biết mình đã nói gì. Sau khi tôi cúp máy, học viên phụ trách đã trách mắng tôi bằng giọng điệu gay gắt: “Chị được đào tạo như thế nào chứ? Cách biểu đạt của chị rất tệ, thậm chí còn chưa khái quát được những điểm giảng chân tướng cơ bản”. Rồi cô ấy yêu cầu một học viên khác, người mới tu luyện nhưng có kỹ năng, gọi lại và giải thích rõ hơn về chân tướng Đại Pháp cho chúng sinh vừa mới thoái xuất. Sau đó, cô ấy liên tục khen ngợi biểu hiện của học viên này trước mặt những người còn lại. Tôi cảm thấy xấu hổ. Chính nó làm phóng đại tâm truy cầu giữ thể diện ở tôi.

Sư phụ giảng: >“Tất nhiên, những khó khăn và mâu thuẫn sẽ không được báo trước cho chư vị; [nếu] nói cho chư vị biết hết, thì chư vị còn tu gì nữa? Chúng sẽ không có tác dụng. Thông thường chúng đột nhiên xuất hiện, [như thế] mới có thể khảo nghiệm tâm tính con người, mới có thể làm cho tâm tính con người thật sự đề cao lên, coi xem có thể giữ vững tâm tính hay không, vậy mới có thể xem rõ được; do đó những mâu thuẫn xảy đến không hề tồn tại ngẫu nhiên. Trong toàn bộ quá trình tu luyện, khi nghiệp lực chuyển hoá sẽ xuất hiện vấn đề này; chúng khó hơn rất nhiều so với việc ‘nhọc cái gân cốt’ như người bình thường chúng ta vẫn tưởng tượng.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Mặc dù không nói gì, nhưng tâm tôi vẫn dậy sóng. Tâm truy cầu giữ thể diện thực sự khiến tôi thấy khó chịu. Sau đó, Sư phụ đã sắp xếp cho tôi gặp một đồng tu, người đã hướng dẫn tôi những điều cơ bản về giảng chân tướng vào sáng thứ bảy hàng tuần cho đến khi tôi thành thạo kỹ năng. Tôi vẫn luôn biết ơn người đồng tu này.

Những lần đầu gọi điện, toàn thân tôi run rẩy và toát mồ hôi lạnh. Khi ấy, đầu óc tôi trống rỗng đến nỗi không biết nên nói gì. Tôi vẫn biết ơn những đồng tu đã giúp đỡ tôi trong suốt thời gian này. Các đồng tu đã đồng hành, cho tôi những lời khuyên và cả những lời động viên. Những lúc quá lo lắng, tôi không biết phải nói gì và quên cả nội dung đã được chuẩn bị. Tuy nhiên với sự giúp đỡ của các đồng tu, những chúng sinh này nghe điện cũng đồng ý thoái Đảng. Tôi hiểu là Sư phụ đang khích lệ tôi.

Ngay sau khi tham gia buổi đào tạo đầu tiên, một đồng tu đã đề nghị tôi trực giúp một buổi vì anh ấy có việc bận. Tôi miễn cưỡng nhận lời vì thấy mình còn thiếu kinh nghiệm, nhưng lại quá xấu hổ để nói lời từ chối. Tôi cố trấn an bản thân. Các đồng tu trong nhóm cũng động viên tôi ở lại. Với tôi đây là một bước đột phá. Tôi đã không đủ tự tin để tự mình gọi điện và tôi hiểu chấp trước này cần phải tu khứ. Mới đầu tôi nghĩ mình cứ tập thử rồi tính tiếp, nhưng trong nháy mắt tôi đã trở thanh thành viên cố định của nhóm. Lúc đầu, chúng tôi thử tự mình gọi điện nhưng tỷ lệ thành công của tôi không cao lắm và tôi thấy lo lắng. Theo thời gian, các kỹ năng và sự tự tin của tôi dần cải thiện. Có lần chỉ trong một lần gọi điện, tôi đã thuyết phục được chín sinh viên đại học thoái ĐCSTQ. Dù điều này có vẻ khó tin, nhưng tôi tin nếu chúng ta có thiện tâm cứu người, nỗ lực của chúng ta sẽ được Sư phụ ban phước lành. Khi dịch Covid-19 giảm nhẹ mức độ, chúng tôi quay lại công việc bình thường của mình và có ít thời gian gọi điện hơn. Nhưng tôi vẫn đảm bảo tham gia đầy đủ thời gian biểu của hạng mục theo lịch trực của mình.

Thời gian đầu cùng gọi điện với các học viên tham gia nền tảng RTC lâu năm, tỷ lệ chúng tôi thuyết phục mọi người thoái xuất là rất cao. Nhưng lúc đầu, tôi còn ngần ngại tham gia những cuộc gọi trực tiếp vì tâm ích kỷ không muốn nhường quyền tự chủ của mình cho người khác. Tôi chuyển sang sử dụng một công cụ khác, nhưng sau đó công cụ này không còn khả dụng nữa. Sau đó, tôi đã nói với một đồng tu về ý định chuyển sang gọi điện thoại trực tiếp. Đồng tu đó mừng rỡ nói: “Thật tuyệt vời! Nếu chị đăng nhập vào nền tảng, tôi sẽ hướng dẫn chị cách sử dụng!”. Tôi vô cùng cảm động trước tấm lòng vị tha và sự tận tụy của họ với hạng mục giảng chân tướng này.

Giảng chân tướng thông qua gọi điện thoại trực tiếp là một trải nghiệm rất khác, như thể chúng sinh đang chờ chúng ta cứu họ. Trước đây, ngay cả khi trạng thái tu luyện của tôi tốt, tôi cũng chỉ có thể cứu được nhiều nhất là 10 người. Nhưng hiện giờ tôi có thể được từ 10 đến 20 người trong khoảng 2 tiếng rưỡi. Tôi nhận ra mình không thể lười biếng được nữa và phải trân quý cơ hội Sư phụ ban cho. Cảm giác nhẹ nhõm mà tôi có được mỗi khi kết thúc một buổi gọi điện thoại là không sao diễn tả được.

Năm nay, chúng tôi được nghỉ 10 ngày Tết. Tôi nghĩ, nếu mình có thể cứu 10 người mỗi ngày thì có nghĩa là cứu được 100 người trong 10 ngày. Vì tôi phải thực hiện trách nhiệm với gia đình trong hai ngày đầu năm mới, nên đã không đạt được mục tiêu và chỉ cứu được 84 người cho đến hết kỳ nghỉ lễ. Tuy nhiên, miễn là chúng ta nắm bắt mọi cơ hội để gọi điện, chúng ta sẽ giúp được nhiều người đắc cứu. So với các đồng tu dành năm đến sáu tiếng mỗi ngày để gọi điện thì tôi vẫn còn kém xa. Tuy nhiên, tôi quyết tâm thực hiện nhiều cuộc gọi nhất có thể để cứu nhiều chúng sinh hơn.

Trân quý hạng mục này để cứu độ chúng sinh

Thông qua hoạt động giảng chân tướng trên nền tảng, tôi nhận thấy việc học Pháp tốt vô cùng quan trọng, cũng như không buông lơi việc tu luyện cá nhân để cứu được nhiều người hơn. Tôi tin tất cả học viên đều có chung thể ngộ về phương diện này.

Khi mới bắt đầu gọi điện trên nền tảng RTC, một đồng tu đã hỗ trợ và giúp tôi rất nhiều. Người đồng tu này có ngộ tính rất tốt. Bất kể chúng tôi đối mặt với loại người nào, cô ấy cũng giữ được bình tĩnh. Cô ấy đối xử với mọi người bằng tâm từ bi và kiên nhẫn giải thích chân tướng về cuộc bức hại. Là một người có trách nhiệm cao, đồng tu này được phân công trực vào mỗi thứ Bảy hàng tuần. Biết tôi được nghỉ làm thứ Bảy và Chủ nhật, cô ấy sẽ liên hệ hỏi tôi có thể thay ca giúp cô ấy được không nếu cô ấy có việc bận không thể đến được. Đột nhiên nhiều tuần liên tục tôi nhận được tin nhắn của cô ấy: “Chị có thể làm thay giúp tôi được không?”. Tôi có việc từ thứ Hai đến thứ Sáu nên trả lời: “Chị quên rồi sao? Hôm nay tôi bận mà!”. Chỉ một thời gian ngắn sau, một học viên khác thông báo với tôi về sự ra đi của cô ấy. Tôi vô cùng đau buồn. Chúng tôi chỉ mới trò chuyện cách đó không lâu nên sự ra đi của cô ấy khiến tôi thấy khó tin. Hẳn cô ấy đã rất khổ sở suy nghĩ về việc ai sẽ làm thay cô ấy và cứu những chúng sinh mà cô ấy chưa thể giúp. Cô ấy đã dành những ngày cuối đời để gửi cho tôi những tin nhắn đó. Nhìn thấy sự vô ngã của cô ấy, tôi cảm thấy thật xấu hổ.

Nhiều học viên có mong muốn cứu chúng sinh, nhưng một số người không có điều kiện hoặc hoàn cảnh để thực hiện. Ở khía cạnh khác, tôi đã được Sư phụ an bài cho cơ hội này, vì thế tôi phải tinh tấn! Sau nhiều kiếp luân hồi và vượt qua muôn vàn khổ nạn, cuối cùng chúng ta đã trở thành một đệ tử Đại Pháp. Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, một ngày và một năm trôi qua chỉ trong nháy mắt. Tôi quyết tâm tu luyện bản thân thật tốt, không để lại bất kỳ sự hối tiếc nào, trợ Sư chính Pháp và cứu nhiều chúng sinh hơn nữa.

Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/6/6/477993.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/7/19/219096.html

Đăng ngày 29-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share